NHẬT KÝ THỰC TẬP KIỂM TOÁN (PHẦN 1)

Hẳn các bạn đã nghe nhiều màu hồng về nghề kiểm toán, đây sẽ là chia sẻ cá nhân về một số khó khăn, thử thách của anh chị đi trước trong kỳ thực tập.

1. Tuần 1: Welcome + Training

Sau 1 tháng, nhận mail báo pass phỏng vấn và ký offer từ phía công ty, hôm nay là buổi đầu tiên đi làm. Cảm giác của tôi rất tự hào vì mình sẽ được làm việc tại một môi trường lớn, chuyên nghiệp trong công ty nổi tiếng như vậy. Tối hôm trước, sau khi đọc mail nhắc nhở của HR gửi, tôi chuẩn bị kĩ lưỡng ảnh, giấy tờ và trang phục cho ngày mai. Tôi nhớ mình đã tự thưởng cho bản thân một khoản tiền kha khá để chuẩn bị trang phục cho bản thân hôm ấy, người ta vẫn thường nói ấn tượng đầu tiên rất quan trọng mà.

Buổi sáng đầu tiên, do quá hưng phấn trong buổi tối hôm trước, tôi đã dậy trễ, kết quả dù rất cố gắng nhưng 8h31 tôi có mặt tại văn phòng, muộn hơn 1 phút so với giờ thông báo của công ty. Phòng đã gần kín chỗ nên tôi nhẹ nhàng chọn cho mình một chỗ ngồi khuất gần cuối. Chị HR đã bắt đầu phần welcome lứa intern mới, lúc tôi vào chị có liếc mắt nhìn qua tôi. Tôi cảm thấy khá run và căng thẳng sau cái nhìn của chị, vì chậm 1 phút thì cũng là lỗi của tôi. Sau tôi có một số bạn khác cũng đến trễ hơn và chị vẫn tiếp tục bài giảng, nên tôi dần thả lỏng. Tôi nghĩ rằng dù sao vẫn chưa vào phần training, du di một chút như đi học hẳn là không sao đâu, còn có đứa đến muộn còn hơn cả mình.

Trong buổi hôm đấy, chúng tôi học về mục tiêu phát triển, văn hóa và một số quy định trong môi trường làm việc chuyên nghiệp. Chị chia sẻ rất gần gũi, hướng dẫn chúng tôi tỉ mỉ từ những kiến thức nhỏ nhất như hành vi trong giao tiếp. Đến cuối buổi, chị yêu cầu các bạn nào đến sau khi chị bắt đầu nói đứng lên và cho chị và mọi người trong lớp biết lý do về việc đến trễ, trong đó đương nhiên có tôi. Tôi hồi hộp đứng lên và trình bày về sơ suất của mình cũng như hoàn cảnh nhà khá xa công ty. Khác với sự gần gũi trong buổi training vừa rồi, chị nghiêm khắc nói: “Các buổi phỏng vấn các em hẳn đều đến đúng giờ, vì việc trễ phỏng vấn với bất kỳ lý do nào đều chứng tỏ các em là ứng viên có thái độ không phù hợp. Và đấy là điều căn bản nhất. Ngày đầu tiên gặp khách hàng, các em cũng đến muộn như vậy sao?”

Tôi đứng đó nghe, cảm thấy thật xấu hổ về hành vi của mình. Cứ nghĩ rằng như lúc đi học, nếu muộn một chút nhưng vẫn trong thời gian điểm danh thì có thể xin giáo viên được. Nhưng đây là môi trường làm việc, kết quả là thứ đánh giá chứ không phải quá trình hay dùng lý do để biện hộ. Tôi cùng các bạn nhanh chóng nói xin lỗi chị cùng mọi người vì thái độ thiếu chuyên nghiệp này. Cả ngày hôm ấy, tôi luôn trong trạng thái sợ hãi về những điều chị HR nói, một cái ấn tượng đầu tiên nát bét, có thể nào tôi sẽ bị gạch khỏi danh sách luôn không?

Các ngày còn lại trong tuần, chúng tôi được training về các phần hành cơ bản nhất mà khả năng cao trong quá trình thực tập sẽ thực hiện. Kiến thức khá giống những gì được dạy trong môn Kiểm toán căn bản. Là một đứa đạt điểm tuyệt đối môn này của một giáo viên khó nhằn trên trường, tôi khá tự tin với những gì mà các anh chị đang giảng. Điều đó phần nào giúp tôi nguôi ngoai cảm giác tồi tệ buổi đầu tiên đến trễ. Ít nhất khi đi job, hẳn là mình sẽ làm được các working paper một cách ổn thỏa thôi.

Buổi cuối training cũng hồi hộp không kém gì những buổi đầu tiên, đấy là ngày chúng tôi được phát máy tính và biết lịch đi job trong thời gian sắp tới. Nhận lịch kín gần hết quãng thời gian thực tập, lại còn nhiều job đi tỉnh, tôi khá vui mừng và thầm nghĩ mình thật may mắn. Gần nhất sẽ có một buổi tôi đi kiểm kê ngay cuối tuần này. Tôi nhanh chóng xem danh sách nhân sự của job để liên lạc với chị SIC để có thông tin chuẩn bị.

Còn tiếp…